MỘT BỜ VAI
Bờ vai mẹ đã trở thành nơi chan chứa nước mắt, những thất bại, những khổ đau, tất cả rồi sẽ qua đi khi con có một nơi để dựa vào, để được là chính mình.
Bờ vai sẽ là nơi nghỉ chân nhưng tuyệt đối không thể là nơi để con dựa dẫm suốt đời.
Theo nghiên cứu khoa học, não bộ của chúng ta là bộ phận quan trọng nhất, nhưng mẹ tôi lại dạy cho tôi một bài học khác…một nghiên cứu xuất phát từ trái tim..
Gửi con thân yêu,
Sáng nay, khi dự đám tang của ông nội mẹ đã khóc rất nhiều, con thấy đấy, ba con là một người mạnh mẽ vậy mà nước mắt của ba vẫn không ngừng tuôn rơi.
Con hãy nhớ, một người đàn ông không thể dễ dàng rơi nước mắt, nếu có việc này chỉ xảy ra tại hai thời điểm đó là khi họ vào bếp thái hành hoặc là khi họ mất đi những người thân yêu nhất...Mẹ đến bên ba và ôm ba thật chặt “ Anh à, em biết anh đang rất đau buồn, anh cứ khóc đi, có em ở đây rồi, em tin mọi chuyện rồi sẽ ổn! ”
Con từng hỏi mẹ: “ Mẹ ơi, bộ phận nào là quan trọng nhất trên cơ thể ạ?”
Mẹ mỉm cười: “ Con thử đoán xem”
Con hồn nhiên đáp: “ Con thấy cái nào cũng quan trọng nên chẳng biết chọn thế nào??”
Theo nghiên cứu khoa học, con sẽ thấy não bộ là bộ phận quan trọng nhất, não bộ là cơ quan điều khiển trung tâm giúp chúng ta cử động, di chuyển và làm việc theo ý mình cùng như bày tỏ những cảm xúc buồn, vui, yêu, ghét lên gương mặt của chúng ta. Nhưng xét về góc độ tình cảm, với mẹ, bộ phận quan trọng nhất chính là bờ vai.
KHI NÀO CON CẦN MỘT BỜ VAI??
Con biết không, thất bại là điều tất yếu của cuộc sống. giống như việc có lúc con đạt điểm 9, 10 nhưng cũng có khi con chỉ được 5, 6 điểm vì một lí do nào đó. Nhưng điều quan trọng hơn tất cả không phải là điểm số, mẹ không muốn con đạt điểm cao bằng sự dối trá, mẹ trân trọng những điểm 5,6 mà con nỗ lực bằng lòng trung thực. Con có thể chạy về nhà và ôm lấy mẹ, dựa vào vai mẹ và nức nở cả một ngày, mẹ sẽ lắng nghe con, sẽ ôm lấy nỗi thất vọng của con, sẽ tự hào vì con đã dám nhận lỗi về mình. Bờ vai mẹ đã trở thành nơi chan chứa nước mắt, những thất bại, những khổ đau, tất cả rồi sẽ qua đi khi con có một nơi để dựa vào, để được là chính mình.
Nhớ hồi ba mẹ mới cưới nhau, gia đình mình gặp vô vàn khó khăn, ba mẹ lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, đã có lúc mẹ muốn bỏ cuộc vì cuộc sống quá khó khăn, gia đình mình bốn người mà ở chung một căn nhà thuê vẻn vẹn chín mét vuông, vì nhà quá nhỏ nên mẹ phải phơi quần áo ở ngay cửa ra vào, nhà mình lúc ấy còn không có cửa sổ nên mùi bếp than cứ quanh quẩn trong nhà làm bệnh xoang của con ngày một nặng thêm. Hồi mang thai con, trong nhà mình không còn một đồng nào, chi phí của thành phố đắt đỏ mà lương công nhân của mẹ cũng chỉ đủ tiền sữa cho hai chị em. Có những ngày mẹ nhịn đói, lả đi không nhấc nổi tay chân để làm bất cứ việc gì. Thật may, chị hàng xóm phát hiện ra mẹ bị ngất nên chạy sang mang cho mẹ bát cháo đường. Mẹ thầm cảm ơn những người luôn sẵn sàng giúp đỡ và sẻ chia khi người khác gặp khó khăn như vậy. Đã nhiều lần, mẹ khóc nhưng chỉ dám khóc một mình, nhưng mỗi khi nhìn thấy các con cười vui, nỗi đau ấy lại dần tan biến…
Mỗi lần ba về thăm nhà, ba đều ôm mẹ và để mẹ tựa đầu vào vai ba, ba nói rằng: “ Xin lỗi em, vì anh mà em vất vả nhiều”. Mẹ biết, ở nơi xa ba con cũng đang nỗ lực và chiến đấu từng ngày để mưu sinh, mẹ không trách ba mà chỉ trách mình chưa đủ tốt để lo cho các con được sống đủ đầy....
TRẠM DỪNG CHÂN
Con biết không, những lúc mẹ buồn đau nhất, tuyệt vọng nhất, thứ mẹ cần chỉ là một bờ vai. Bờ vai ấy âm thầm không nói nhưng luôn đủ vững chãi để giúp con có thể giữ thăng bằng và không gục ngã. Bờ vai ấy nâng đỡ những vụn vỡ, những thất vọng của con, như muốn nói với con rằng” không sao đâu”, “ mọi chuyện rồi sẽ ổn” ...
Nhưng con à, cuộc sống luôn đòi hỏi con người phải liên tục trau dồi bản lĩnh và mạnh mẽ hơn sau mỗi thăng trầm. Bờ vai sẽ là nơi nghỉ chân nhưng tuyệt đối không thể là nơi để con dựa dẫm suốt đời. Giống như bờ vai mẹ chỉ là một điểm tựa tạm thời, nơi ấy tạo ra cho con một khoảng lặng để con bình tĩnh tiếp tục hành trình mình đã chọn. Mẹ mong con sẽ không dựa vào bờ vai ấy quá lâu, bởi mẹ không thể đồng hành cùng con mãi, con hãy học cách trở thành điểm tựa của chính mình, tự mình vững bước tự mình đối mặt với những tổn thương.
Mai này, con cũng sẽ trở thành điểm tựa của một ai đó, bờ vai con sẽ nâng đỡ một nỗi đau, một ưu phiền mong chờ được cảm thông và san sẻ. Con hãy sống tốt để trở thành một điểm tựa, giống như ba và mẹ đã trở thành điểm tựa cho nhau.
Mẹ muốn nhìn thấy những thay đổi và cố gắng của con sau những lần vấp ngã.
Yêu con.
Người không thể mãi ở bên con: Mẹ của con
hay quá
Trả lờiXóaCảm ơn bạn nhé mong rằng bạn sẽ tiếp tục ủng hộ blog nhỏ của mình ^^
Trả lờiXóa