Ước mơ của mẹ

Mẹ ơi, giờ con đã lớn, con có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình, mẹ hãy sống không chỉ vì con mà hãy sống vì bản thân mình nữa nhé! Hãy tiếp tục theo đuổi ước mơ một thời mẹ đã từng. Không bao giờ là quá muộn cả, hãy để con đồng hành cùng mẹ nhé!”

“ Mẹ có thể không mua chiếc áo mới nhưng nhất định phải mua đủ sách vở cho con để con bằng bạn bằng bè”Một lần tâm sự với mẹ, mình nhận ra mẹ cũng giống như mình, cũng từng có một thời thanh xuân nhiệt huyết với những ước mơ, những giờ lên lớp, những lúc thức trắng đến ba giờ sáng để làm thêm chỉ để đủ phí sinh hoạt hằng ngày. Mẹ ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời gian giỏi và mẹ đã đạt được điều ấy. Những tưởng rằng mẹ sẽ tiếp tục sống và phát triển sự nghiệp như mẹ hằng mong ước. Nhưng rồi, khi mẹ gặp ba, ba mẹ kết hôn và có một gia đình nhỏ, mọi chuyện không được tiếp diễn theo kế hoạch của mẹ nữa.Để chăm lo hai con còn quá nhỏ, mẹ đã xin chuyển công tác, vì đặc thù ngành may nên quĩ thời gian của mẹ rất eo hẹp. Mẹ quyết định  không làm may nữa mà chuyển sang nghề nấu ăn phụ bếp ở một cơ quan gần nhà. Mẹ nói rằng: “ Mẹ lúc này chỉ có các con, mẹ cần thời gian”. Mình hỏi mẹ: “ Mẹ ơi, vây là mẹ đã từ bỏ đam mê của mình vì chúng con ạ”. Mẹ ân cần giải thích: “ Con hiểu thế nào là đam mê? Con gái à, mẹ không từ bỏ đam mê mà lúc này mẹ đã tìm ra một đam mê mới, một giấc mơ mới để thực hiện đó là nuôi dạy các con nên người. Đam mê còn phụ thuộc vào giai đoạn sống của mỗi con người, nó có thể thay đổi nhưng duy nhất có một điều không đổi đó là niềm hạnh phúc khi ta làm một việc gì đó. Con xem, mẹ nấu ăn có ngon không? ”.

 Câu trả lời của mẹ khiến mình suy nghĩ mãi...

Mình đã trở thành ước mơ, hi vọng của mẹ ư?

Bạn cũng chính là ước mơ, là hi vọng, là nguồn sống của ba mẹ đó. Khi ba mẹ làm lụng vất vả, ba mẹ sẽ nghĩ vì con mà cố gắng, cố gắng mua cho con bộ đồng phục mới, cố gắng để con có một bữa cơm đủ đầy, cố gắng để đồng hành cùng con trên chặng đường niên thiếu nhiều vấp váp… Vì chúng ta, ba mẹ đã thực sự thay đổi và nỗ lực, nhưng đa phần chúng ta lại không nhận ra những hi sinh thầm lặng ấy.

Mẹ đã không từ bỏ ước mơ. Trong nhà, mẹ vẫn đặt một chiếc máy khâu cũ và nhận đặt may thêm từ những khách hàng quen thân, mẹ vẫn nở nụ cười khi may đo áo cho khách, vẫn tỉ mỉ vẽ từng mẫu bìa, vẫn dáng hình cặm cụi bên chiếc bàn khâu năm nào. Mình chỉ muốn nói với mẹ rằng: “ Mẹ ơi, giờ con đã lớn, con có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình, mẹ hãy sống không chỉ vì con mà hãy sống vì bản thân mình nữa nhé! Hãy tiếp tục theo đuổi ước mơ một thời mẹ đã từng. Không bao giờ là quá muộn cả, hãy để con đồng hành cùng mẹ nhé!”

 



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

03 mindset nhất định phải có để duy trì mọi thói quen

08 sự thật khi trở thành sinh viên năm nhất.

Chuyện chưa kể về những bức thư tay