[ ĐIỀU ƯỚC ĐÊM GIÁNG SINH ]
Em muốn đi đâu?
Giờ này đông người lắm anh ạ.
Hay mình ở nhà nhé!
Vâng…
Anh đã biết trước câu trả lời, vậy mà lúc nào anh cũng hỏi, bởi lẽ ngoài phố đông nhộn nhịp quá, tiếng nhạc Noel phát ra từ khu phố trung tâm như muốn thúc giục chúng ta cùng nắm tay ra đường để tận hưởng bầu không khí ấm áp.
Em nhìn ra cửa sổ, hơi thở biến thành khói bám lên tấm kính “Lạnh quá anh nhỉ?”. Anh chỉnh lại khăn quàng của em : “Chúng mình lại ở nhà nhé! “
Giáng sinh nào, em cũng ở nhà cùng anh dọn dẹp và làm một bữa tối giản đơn. Chúng mình không thích ồn ào, chỉ bình lặng cùng nhau nhâm nhi tách trà, trò chuyện về một năm cũ.
“ Em lại già đi một tuổi rồi”
“ Đâu có, em đang trưởng thành hơn đấy thôi”
“ Nhưng mà sẽ xấu đi anh ạ”
“ Không đâu, đó là vẻ đẹp của sự không hoàn hảo và va vấp sau những tổn thương.”
Nhưng điều em nghĩ tiêu cực luôn trở thành những điều quý giá qua những suy nghĩ của anh. Những lúc em chán nản muốn bỏ cuộc, anh không dỗ dành an ủi mà chỉ nhìn thẳng vào mắt em hỏi đúng một câu: “Tại sao em lại muốn làm việc đó?”, những lúc em mừng vui khi đạt giải trong cuộc thi, anh luôn thì thầm vào tai em rằng: “Anh rất tự hào về em nhưng cô bé ạ, em hãy nhớ cao nhân ắt có cao nhân trị, đừng ngủ quên nhé!”.
Ngồi trước anh, em trở nên bé nhỏ vô cùng, xét về chuyên môn hay cuộc sống, em không thể không ghen tị với anh, nhưng em lại trân quý vô cùng khoảnh khắc chúng ta đến với nhau, ở bên nhau, nhẹ nhàng và bền chặt. Thứ em cần không phải là một tình yêu mãnh liệt, ngày ngày bên nhau, gọi điện cho nhau, thứ em cần chỉ là cảm thấy bình yên trong lòng, cảm thấy yên tâm dù cuộc đời có sóng gió, vẫn sẽ có một nơi bình yên để trở về. Em coi anh như gia đình, gia đình của hiện tại, em không biết tương lai ra sao nhưng hạnh phúc chỉ cần như thế.
Mỗi một năm ở bên anh, em lại “lớn lên” một chút, biết thay đổi những định kiến mà trước giờ vững chắc như bàn thạch, biết dịu dàng hơn với những thử thách, bền bỉ êm đềm như nước, chảy qua những núi đá gập ghềnh.
Em chỉ là một cô bé bình thường, gia thế bình thường, nhưng sẽ luôn nỗ lực hết mình để trở thành phiên bản tốt nhất, để sánh bước cùng anh.
Anh là một người ưu tú, giỏi giang, tưởng chừng việc gì cũng có thể đảm đương nhưng ẩn giấu bên trong là một tâm hồn mong muốn được che chở. Ba mẹ anh ly hôn từ khi anh còn nhỏ, những tổn thương tâm lý để lại trong anh những kí ức không mấy đẹp đẽ. Sự cô độc trong tư duy và cách anh sống đã khiến em muốn bước đến gần anh, em muốn xóa đi lớp bụi của sự cô đơn, bởi cuộc sống này còn nhiều màu sắc anh ạ.
Em nhớ, Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng nói: “Trong lòng chúng ta ai cũng có một em bé đang đau khổ”. Chúng ta đeo lên lớp mặt nạ của người lớn và chôn sâu đứa trẻ bên trong mình đang ngày đêm bị thương tổn trong lòng. Tuy nhiên, những tổn thương đó không bao giờ đi đâu cả, ta càng trốn tránh thì nỗi đau khổ không biến mất mà nó còn kéo dài âm ỉ hơn mà thôi.
Chính vì không hoàn hảo, chính vì những vết thương rơi vào quên lãng nên chúng ta mới cần nhau, đến với nhau, để cùng nhau tạo nên những điều khác biệt…
Nếu được viết một điều ước gửi ông già Noel, em sẽ không ngần ngại viết rằng: “Ông ơi, cháu muốn những người yêu thương cháu, luôn mỉm cười hạnh phúc…”
Hẹn gặp anh một năm mới bình an.
Nhận xét
Đăng nhận xét