Hà Nội trong tôi
Hà Nội trong tớ là gì
nhỉ?
“Phồn hoa thứ nhất Long
Thành
                                    Phố giăng mắc
cửi đường quanh bàn cờ
Người về nhớ cảnh ngẩn
ngơ
                                         Bút
hoa xin phép nên thơ lưu truyền”
Sinh ra thuộc thế hệ con cháu trong
gia đình, có lẽ tớ chỉ có thể ngắm nhìn Hà Nội dịu dàng với vẻ đẹp vốn có, một
Hà Nội với Hồ Gươm sầm uất, phồn hoa, một Hà Nội năng động và ồn ã với sự phát
triển không ngừng của kinh tế và sự giao thoa giữa các nền văn hóa đa dạng.
Vậy mà, tớ còn biết đến một Hà Nội rất
khác, Hà Nội trong lời kể của ông, của bà, là những cựu chiến binh năm xưa đã gắn
bó và chiến đấu trên mảnh đất này. Mình đã không còn cơ hội được ngắm nhìn một
Hà Nội kiên cường thời khói lửa, một Hà Nội “quyết tử cho Tổ quốc quyết
sinh”... Trong lòng tớ bỗng dâng lên một sự tiếc nuối…
Ngày bé, tớ rất hay nghe bà kể chuyện,
chuyện chiến tranh, chuyện sơ tán, chuyện phá đồn giặc...Tớ thích thú hỏi bà:
-        -  Bà
ơi, Việt Nam mình là mạnh nhất bà nhỉ? Cháu thấy dù có kẻ thù to thế nào? Các
anh bộ đội cũng sẵn sàng chiến đấu.
Bà chỉ xoa đầu tớ nhỏ nhẹ:
-         - Đúng
đấy cháu ạ, nhất định cháu gái bà sau này cũng phải trở thành một người mạnh mẽ
và dũng cảm như các anh bộ đội nhé!
Tình yêu của tớ cứ thế nảy nở trong
những câu chuyện của bà ngày thơ bé để rồi lớn lên tớ nhận ra mình đã yêu Hà Nội
tự khi nào? Hà Nội đã lớn lên cùng tớ, Hà Nội ở trong tớ, từ cách cách bà dạy
mình dùng đũa trong bữa cơm, từ cách mẹ dạy mình nấu những món ăn cổ truyền, đến
những lời ăn tiếng nói nhỏ nhẹ, vừa nghe…Với tớ, đó là một nét văn hóa đẹp, là
cách ứng xử giữa người với người được trân trọng và yêu thương. Nét đẹp ấy xứng
đáng được lưu giữ trong thời đại hiện nay.
Khi tớ lớn lên, đi học và đến trường,
tớ nhìn thấy Hà Nội rộng lớn hơn, sâu sắc hơn qua những bài học, lời giảng của
thầy cô trên lớp. Vẫn là trận chiến Điện Biên Phủ trên không lừng lẫy, những
chiếc B52 “ bất khả chiến bại” mang theo lòng tự hào và kiêu hãnh của Đế quốc
Mĩ đã phải cúi đầu khuất phục trước ý chí của anh bộ đội Cụ Hồ, tớ nhận ra những
tình cảm to lớn hơn, tớ không chỉ yêu những chiến công, mà yêu cả những hy
sinh, những vết thương vô hình trong trận chiến… nỗi ngóng trông của những người
mẹ mong con trở về, nỗi đau của chất độc da cam vẫn ảnh hưởng di truyền đến nhiều
thế hệ sau... Có những nỗi đau có thể hàn gắn theo thời gian, nhưng nỗi đau da
cam có thể là điều bất khả. Nhưng điều quan trọng nhất là tớ trân trọng hơn nền
hòa bình, độc lập mà chúng ta có ngày hôm nay?
Mỗi buổi sáng thức giấc, tớ luôn cảm
thấy thật bình yên, chúng ta không nghe thấy tiếng bom rơi, chúng ta không phải
đi sơ tán, phải rời xa ngôi nhà của mình, chúng ta không phải nhịn đói, không
phải chịu những đòn roi vô lý… Chúng ta đang sống trong một thời kì hòa bình, tự
do và dân chủ, chúng ta được bảo vệ, được sống và tự do. Chúng ta đang sống hạnh
phúc và đầy đủ, và chúng ta cảm thấy biết ơn tất cả những người đã ngã xuống vì
tổ quốc, vì những mái nhà bình yên…
Một thời oanh liệt
Hà Nội là nơi có cầu Long Biên- một
trong những cây cầu mang đậm những dấu ấn lịch sử, là chứng nhân của những biến
cố thăng trầm của mảnh đất nghìn năm văn hiến. Mỗi chiều thả bộ trên cầu, tớ
đưa mắt ngắm nhìn bờ xanh, bãi mía nương dâu ...Trời trong xanh mang lại một cảm
giác bình yên trong tâm hồn. Màu trời xanh hòa bình đã trở thành khát vọng của
biết bao thế hệ chiến sĩ thời ấy. Những vòng xe đạp cũ của những người ông người
bà vang lên cót két, vòng quay chầm chậm, xoay vòng, như đếm nhịp cho bước thời
gian qua, tiếng cót két của một thời hoài niệm vang vọng mãi trong tâm trí của
những người đứng tuổi. Cây cầu không chỉ đơn thuần là một công trình do một kiến
trúc sư người Pháp thiết kế, một công trình thế kỉ, đó còn là nơi lưu giữ những
bí mật không thể nói, bí mật về những người dân Hà nội cùng Trung đoàn yêu dấu
đã âm thầm ra đi vào đầu năm 1947 “ Rách tả tơi rồi đôi giày vạn dặm /Bụi trường
chinh phai bạc áo hào hoa” (Ngày về), bí mật về những âm mưu bắn phá cây cầu của
Đế quốc Mỹ, khi chúng dã tâm ba lần bắn phá những nhịp cầu, nhằm ngăn chặn đường
liên lạc và tiếp viện của quân ta. Từng nhịp cầu, từng nhịp cầu, rách nát, tả
tơi vì đạn súng, vì tham vọng quá đỗi của những cường quốc xâm lược, nhưng sức
mạnh hung tàn ấy không thể khuất phục được Hà Nội, Hà Nội của những anh hùng. Mỗi
lần cầu Long Biên bị bắn phá, từng đợt lính cảnh vệ, tiếp tục kiên trì chắp nối
lại những nhịp cầu tưởng chừng không còn hy vọng. Nhịp cầu được nối lại không
chỉ bằng gang thép, mà bằng cả một lòng nhiệt huyết yêu thương của các anh dành
cho đất nước, đồng bào. Hà Nội ơi, Hà Nội đừng khóc nhé! Hãy kiên cường và dũng
cảm lên! Bởi Hà Nội không đơn độc, Hà Nội còn có những người lính hết lòng vì Tổ
Quốc, Hà Nội còn có những bà mẹ sẵn sàng nuôi quân, Hà Nội có những thiếu niên
nhỏ tuổi mưu trí, dũng cảm… Hà Nội sẽ rực như lửa cháy!
Sau chiến tranh, Hà Nội lại trở về với
vẻ đẹp dịu dàng vốn có, và cầu Long Biên cũng vậy. Giờ đây, cây cầu lại là nơi
lưu giữ những bí mật của hạnh phúc và sự yên bình. Đó là những chiếc khóa tình
yêu nhỏ xinh trên thành cầu, là minh chứng của một tình yêu vĩnh cửu, đó là những
bước chân thư thái thả bộ đón hoàng hôn, đó là những bờ mía, nương dâu phía xa
đang ấp ủ về một mùa màng bội thu cho năm tới... Những hi vọng vào tương lai,
những đau buồn trong quá khứ, những điều đã đến và sẽ đến đều xuất phát từ khoảnh
khắc hiện tại này.
Cuộc chiến trong thời đại
mới
Hà Nội của 2020 đang trong những ngày
cam go trong trận chiến sống còn để đẩy lùi dịch bệnh, tớ lại thấy một Hà Nội
đoàn kết, kiên cường bởi những trái tim cùng chung một mẫu số. Yêu nước trong
thời đại mới là khi chúng ta “ đứng yên khi Tổ quốc cần”, là khi chúng ta chia
sẻ những nghĩa cử cao đẹp “ một miếng khi đói, bằng một gói khi no”, là khi những
chiến sĩ áo trắng đang hết mình vì nhân dân, họ đã hi sinh những bữa ăn giấc ngủ
để giành giật mạng sống của người bệnh từ tay tử thần, là khi những người lính
biên phòng tận tụy canh gác nơi biên giới...Hà Nội đẹp không chỉ vì cảnh sắc
thiên nhiên mà đẹp bởi lòng người, bởi sự đồng cảm, sẻ chia cùng nhân dân cả nước
trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc chiến bệnh dịch.
             Cảm ơn các
bạn đã cùng mình cảm nhận và lắng nghe câu chuyện của Hà Nội, để hiểu và yêu
hơn thành phố giàu truyền thống này, mình sẽ không nói rằng Hà Nội là một thành
phố đáng sống, hãy đến Hà Nội đi. Bài viết của mình chỉ là một góc nhìn rất nhỏ
về Hà Nội, về những gì mình trải nghiệm và học hỏi. Mình mong rằng bạn hãy thử,
hãy cho mình một cơ hội, một lần đến, đi, và trải nghiệm, hãy để tóc của bạn bị
cuốn đi bởi gió heo may đầu mùa, hãy cảm nhận hương thơm dìu dịu của hoa sữa
trong một quán nhỏ, hãy thả nhẹ bước chân lang thang khắp các ngõ, Hà Nội sẽ
luôn chờ đợi và tiếp đón bạn theo cách của riêng mình.
Hẹn gặp bạn ở Hà Nội vào một ngày không xa!

 
 
 
Nhận xét
Đăng nhận xét