PHÍA SAU CON CÒN CÓ BA…

“ Tất cả chúng ta đều cần những sai lầm để đi lên và trưởng thành” 

“ Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy” 

“Có một lần bài kiểm tra của con được 6 điểm. Với người khác, đó là một số điểm không mấy đẹp đẽ, nhưng với ba đó là sự ghi nhận tiến bộ tuyệt vời.” 

“ Con đường ấy có nhiều đá sỏi chông gai, bàn chân con sẽ rớm máu, bàn tay con sẽ băng giá trong cô đơn, nhưng chỉ cần trái tim con kiên định vững bước, đôi mắt con luôn hướng về hi vọng, con sẽ luôn có đủ dũng khí để mỉm cười, tiếp tục bước đi.” 

Hà Nội, ngày .. tháng… năm…
Gửi con yêu quí của ba, 
Con gái, con lại khóc đấy à! Có ba ở đây rồi. Con đừng khóc nhé, nhận thư con, ba lập tức hồi âm ngay. Kì thi vừa rồi con đã đạt kết quả không như ý, bạn bè trong nhóm mâu thuẫn với nhau còn cả chuyện cuộc thi không đạt giải nữa…Nhiều rắc rối thật đấy, con nhỉ? 
Hôm nay, ba viết thư này để truyền cho con gái một chút năng lượng và động lực để con cảm thấy trân trọng và biết ơn những khoảnh khắc mình “ được ngã” trong cuộc đời.

Con nhớ không, hồi bé, lúc tập đi xe đạp, con từng hỏi ba: 
- Ba ơi, thành công là gì ạ? Hôm nay các bạn nói với con các bạn ấy muốn thành công? 
Ba suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Uhm, giống như là con có thể tự chạy xe mà không cần ba đỡ, chính là thành công rồi đấy!!!
- Thế thì con cũng muốn thành công, ba giúp con nhé! - Con toe toét cười.

Mắt con sáng lấp lánh và từ đó con hạ quyết tâm phải đi bằng được xe đạp một mình. Những lần nhìn con ngã xuống sân, đầu gối trầy xước, bản năng làm cha muốn chạy lại đỡ con, nhưng ba không làm được, vì lời hứa của mình. Nhìn con gạt nước mắt, ba cũng đành làm ngơ, mặc con vụng về dựng lại chiếc xe và làm lại từ đầu. Dần dần khi ngã, con đã biết dừng lại, đạp xe chậm hơn để xem mình đã sai ở đâu, sau đó tăng dần tốc độ, nhiều khi ba thấy mặt con tái mét vì sợ mà con vẫn quyết tâm không gọi ba ra trợ giúp. Ba đứng một chỗ nhìn con dở khóc, dở cười…
 
Tối đến, ba ngồi dán băng vào vết thương cho con, con ngồi cạnh mà trên môi vẫn nở nụ cười như quên mất nỗi đau chưa lành.
- Ba ơi, con cho ba biết một bí mật, đó là con tự đi được xe xung quanh sân rồi đấy ạ!!!
- Ngốc thế, con nói với ba rồi còn gì là bí mật nữa...

 Những ngày sau, cả khu tập thể đều ngỡ ngàng khi có một cô bé mặc váy xanh tự đạp xe đi chợ giúp mẹ ...Niềm vui của con nằm trong từng nhịp xe quay vòng, từng vòng pedal liên tiếp tự tin và vững chắc… 
Thành công chính là như vậy đấy, là khi con phải đánh đổi, chấp nhận hi sinh một điều gì để nhận lại cảm giác tự hào và hạnh phúc.

Thất bại là nền tảng của thành công
Vừa ngày nào con tạm biệt ba mẹ lên thành phố, cuộc sống mới còn có ít nhiều khó khăn, nhưng ba tin cô gái nhỏ của ba ngày nào vẫn giữ nguyên trong tim sự kiên cường và bản lĩnh như những ngày thơ bé. Ba gửi tặng con những tâm sự của nhà thơ Lưu Quang Vũ, gửi gắm ý nghĩa của thất bại qua những dòng thơ nhỏ:
“ Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy

Hạnh phúc cũng giống như bầu trời này vậy
Đâu chỉ dành cho một riêng ai.” 
Con đã từng nghe các doanh nhân chia sẻ về cuộc đời của họ, con thấy họ chia sẻ những điều gì trong bài diễn thuyết? Đó chẳng phải là những phi vụ kinh doanh mạo hiểm, những năm doanh thu sụt giảm vì nhiều lí do, những lời từ chối mà bất kì một doanh nhân nào cũng đều gặp phải, những ý tưởng kinh doanh tưởng chừng vô vọng...Họ đứng trên sân khấu, họ chia sẻ về những thất bại và truyền cảm hứng cho mọi người. Họ là Bill Gates, là Steve Job, là Warren Buffett,...Nhiều người cho rằng, họ là những con người sinh ra ở vạch đích, họ không cần nỗ lực cũng đã rất thành công. Nhưng con nên biết rằng , trên đời này không có gì là tự nhiên cả. Tất cả chúng ta đều cần những sai lầm để đi lên và trưởng thành. Steve Job đã từng bị sa thải ngay tại tập đoàn mà ông sáng lập vì sự bất đồng giữa các thành viên hội đồng quản trị… Trước khi có được Microsolf hùng mạnh, Bill Gates  đã phải trả giá bằng dự án máy móc đầu tay thất bại ... Đúng, họ đã làm được những điều phi thường nhưng sự thực họ sinh ra chỉ là những con người bình thường, họ cũng từng vấp ngã, cũng từng tuyệt vọng, cũng từng hoang mang không biết con đường mình đi là đúng hay sai. Nhưng hơn ai hết họ hiểu rằng: Đây là cuộc đời của họ, họ phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Ba rất khâm phục những con người bình dị ấy. 
Thành công và thất bại mà chúng ta nghĩ chúng đối lập nhau, nhưng thực ra không phải. Chúng là bạn đồng hành, là vị anh hùng và người cộng sự.



Thành công là nơi che giấu của thất bại
Có một lần bài kiểm tra của con được 6 điểm. Với người khác, đó là một số điểm không mấy đẹp đẽ, nhưng với ba đó là sự ghi nhận tiến bộ tuyệt vời. 
Bài kiểm tra trước đó, con chỉ được 5 điểm, vậy mà bài kiểm tra lần hai con được 6 điểm, đó chẳng phải là minh chứng con đã nỗ lực hay sao? Dù chỉ chênh nhau một điểm thôi nhưng ba mừng vì con đã tiến bước. Con nên nhớ, con đường đến thành công không phải một sớm, một chiều, đó là một hành trình con tìm kiếm chính mình, mình giỏi điều gì, mình có thể làm được gì, mình thực sự thích gì? Những câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng khi tìm được câu trả lời, con đã dần dần đặt bước chân đầu tiên vào hành trình của mình. Con đường ấy có nhiều đá sỏi chông gai, bàn chân con sẽ rớm máu, bàn tay con sẽ băng giá trong cô đơn, nhưng chỉ cần trái tim con kiên định vững bước, đôi mắt con luôn hướng về hi vọng, con sẽ luôn có đủ dũng khí để mỉm cười, tiếp tục bước đi. Những bài kiểm tra sau đó của con được 8 được 9 điểm, lúc này những bạn đã từng chê bai con lại hết lời ngợi khen con, họ làm vậy vì họ chỉ nhìn thấy kết quả vinh quang mà không nhìn thấy những đau khổ mà con phải hi sinh đánh đổi. Để làm được những đề toán ấy, có những đêm con thức rất khuya, để nhớ được từ tiếng anh này, con đã chép đi chép lại vào sổ tay không biết bao lần, để đọc bài thơ trước lớp con đã nhờ ba duyệt vào mỗi sáng con đến trường, con đã từ bỏ bộ phim hoạt hình con thích để có thời gian học thêm bài một chút…Ba yêu con không chỉ vì ánh hào quang mỗi khi con đạt được thành công, ba yêu cả những lần con vấp ngã, đó là khoảnh khắc mà ba tự hào vì ba biết con sẽ không gục ngã, giống như cách con gạt nước mắt, dựng lại chiếc xe đạp cũ, kiên nhẫn đạp từng vòng lại từ đầu…
Nếu được chọn giữa quá trình hay kết quả cuối cùng, ba sẽ chọn quá trình. Quá trình là khoảng thời gian ba được chứng kiến những giọt mồ hôi và nước mắt, những trăn trở khi con không thể nào nhớ nổi một cấu trúc câu, khi con quên mất một công thức trong bài kiểm tra...Tất cả nỗi đau ấy được kết tinh thành lòng kiên trì bé nhỏ để con có thể sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách khó khăn.
Để có được ngày hôm nay, ba đã phải đánh đổi và hi sinh nhiều điều, ba đã phải nỗ lực học tập để có một công việc tốt, ba mẹ đã cùng nhau chăm lo cho gia đình nhỏ và các con bằng hai bàn tay trắng. Giờ đây, nhìn các con được đi học đủ đầy, được ngắm nhìn các con trưởng thành, đó là niềm tự hào lớn nhất của ba mẹ.
Con gái, ba mong rằng khi đọc thư này, nước mắt của con sẽ ngừng rơi và thay vào đó là mồ hôi của sự nỗ lực. Con gái của ba kiên cường lắm, sẽ không có gì có thể khiến con gục ngã. Nếu vì khó khăn mà chùn bước, con hãy nhớ lại những kỉ niệm tuổi thơ để thấy mình đã từng bướng bỉnh và kiên trì như thế nào. Mạnh mẽ lên con gái, phía sau con, còn có ba…
Yêu con và nhớ con thật nhiều!
Ba của con


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

03 mindset nhất định phải có để duy trì mọi thói quen

08 sự thật khi trở thành sinh viên năm nhất.

Chuyện chưa kể về những bức thư tay