[ Bức thư đến từ tương lai

 

Tuổi trẻ chỉ có hạn, nếu mười năm này cậu không nỗ lực, cậu sẽ chẳng có gì. Nhưng nếu cậu thực sự cố gắng, mồ hôi lúc này sẽ chảy thay vì nước mắt của ngày mai…

Lúc ấy cậu có thể tự hào nói với anh ấy rằng:” Đợi em, anh nhất định phải đợi em nhé, đợi em trưởng thành hơn nữa xuất sắc hơn nữa... sẽ có thể tự hào sánh bước bên anh”.


Ting ...ting bạn có một thư mới. 

Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi, tôi nhận được một tin nhắn lạ không ghi địa chỉ. 

Thư này, cho mình sao? Tôi tò mò mở ra…


Xin chào, cậu có khỏe không? 

Tớ là Lily, năm nay 27 tuổi, tớ ở tương lai muốn viết cho cậu vài dòng, giờ này chắc cậu chuẩn bị đi học rồi  nhỉ? 

Tớ viết cho cậu bức thư này với mong muốn cậu đừng lặp lại những lỗi lầm mà tớ đã trải qua, ý tớ là cậu có thể lặp lại hoặc không, quyết định là ở cậu, nhưng tớ vẫn muốn khuyên cậu để chúng ta có thể tạo nên một tương lai tốt đẹp hơn cho chính mình.


Cách đây bảy năm, tớ là một cô bé bướng bỉnh, chính là cậu bây giờ đó. Tớ độc lập trong suy nghĩ, tự mình lên kế hoạch 10 năm để học tập và xây dựng sự nghiệp, nhờ có ý chí ấy mà giờ đây, tớ đã thực sự trở thành một nhà văn tự do, một nhạc công tài năng mà mình hằng mơ ước. 

Cậu hãy chăm sóc ba mẹ nhiều hơn nhé. Quan tâm đến họ hằng ngày dù chỉ bằng những hành động rất nhỏ. Công việc cũng quan trọng nhưng người ở bên cạnh cậu còn quan trọng hơn. Cậu để ý xem mẹ bị đau lưng mà giấu không cho cậu biết, mỗi lần đi khám mẹ đều giữ bí mật, ba luôn quan tâm cậu, thường xuyên gọi điện hỏi thăm. Nếu có thể cậu hãy gọi điện về nhà thường xuyên nhé! 

Cậu hãy chăm sóc và học hỏi từ các thành viên trong nhóm Viết lách nhé. 5C ấy mà, nơi đấy là nhà của cậu, có chị Thanh Ly là huynh trưởng tận tình dẫn dắt, có các bạn và các em luôn đồng hành động viên. Hành trình để trở thành một tác giả sẽ không còn cô đơn khi bên cạnh cậu luôn có những người đồng đội tiếp lửa và tiếp sức cho cậu như thế. Cậu có quyền được sai, được sửa, bị ném đá, rồi tiếp tục dùng những hòn đá ấy xây nên tác phẩm của mình. Tớ chỉ tiếc có một khoảng thời gian, tớ đã không sắp xếp công việc nên không dành nhiều thời gian viết bài. Cậu đừng lãng phí thời gian quý báu ấy, hãy làm ngay khi còn có thể. 


Tớ hồi ấy còn nhiều sợ hãi, tớ đã không dám đi thi cuộc thi hùng biện ở trường mặc dù các bạn ra sức động viên, tớ khuyên cậu hãy tự tin đi thi nhé. Nhỡ không được thì cũng có mất gì đâu. Ít nhất cậu đã hiểu hơn về bản thân mình. 


Tớ biết cậu là người ham việc, nhưng cũng nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình. Chỉ khi cậu chăm sóc tốt cho bản thân, cậu mới có thể chăm sóc và yêu thương người khác. Hoàng tử của cậu chưa đến được đâu? Chàng còn phải đợi một khoảng thời gian dài , đường xá xa xôi mới có thể chạm đến trái tim cậu. Yên tâm đi, hãy chờ đến khi anh ấy xuất hiện...Khoảng thời gian đợi chờ ấy chính là lúc cậu tranh thủ để nâng cấp bản thân, luyện đàn nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn và đừng quên cầm bút lên và viết...có những lúc cậu muốn từ bỏ, có những khi  ngón tay đau nhức vì dây đàn chạm vào buốt da, có những lúc cậu không muốn viết gì cả. … không sao đâu, nhất định cậu sẽ vượt qua, đó là một phần của trưởng thành, quá trình đau đớn ấy sẽ tạo nên cho cậu một cái tôi bản lĩnh, nghị lực, để những giông tố sau này cũng chỉ hóa mây bay...


Tuổi trẻ chỉ có hạn, nếu mười năm này cậu không nỗ lực, cậu sẽ chẳng có gì. Nhưng nếu cậu thực sự cố gắng, mồ hôi lúc này sẽ chảy thay vì nước mắt của ngày mai…


Lúc ấy cậu có thể tự hào nói với anh ấy rằng:” Đợi em, anh nhất định phải đợi em nhé, đợi em trưởng thành hơn nữa xuất sắc hơn nữa... sẽ có thể tự hào sánh bước bên anh”.




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

03 mindset nhất định phải có để duy trì mọi thói quen

Chuyện chưa kể về những bức thư tay

08 tips dậy sớm để thành công